Tối nào Elliott cũng ở bên cô , ngồi dưới trời sao không nhiễm bụi hồng.
Thong thả nhàn hạ hoặc toan tính , hoặc kiểm cô hàng hóa , anh cũng chỉ ngồi đó
nhìn cô. Sự can đảm , tươi vui , cách ăn nói của cô vẫn luôn nhắc nhở anh , cô
không phải là Di Hi. Nhưng trong khi lơ đễnh , cô vẫn có một mặt nào đó của Di
Hi.
Khi cô phát hiện ánh mắt mắt chú tâm của anh , cô xoay đầu lại , mỉm cười với
anh. Nụ cười này không mang nét xấu hổ như của Di Hi , mà là nụ cười dịu dàng ,
bằng an. Cô hiểu , cô biết anh đang nhìn xoi thấu cô tới một người khác , cô
biết anh vẫn gắn kết bóng vía hai người , nhưng cô chưa bao giờ lột trần. Chỉ
khi anh thỉnh thoảng không phân rõ thật giả sẽ thản nhiên nói với anh: “Elliott
, em không phải cô ấy.”
Anh biết anh cần phải đi. Ví như cô không phải là Di Hi , sau khi rõ ràng anh
nên rời đi rồi , nhưng đến nay anh vẫn chưa đi được.
Anh thực sự sợ hãi , rời đi rồi lại phải tái diễn cuộc tầm và đợi chờ mãi mãi
không thôi. Ở đây anh có xác xuất nhìn thấy cô , mặc dù không phải thực sự là cô
, nhưng ít ra anh không để ý phải nhìn ảnh mà nhớ thương nữa… xúc cảm đó đã
khiến anh sắp không thở nổi rồi.
thành thử dù đã ở đây hơn ba tháng , mặc dù phôn từ nước Anh , Đài Bắc gọi
tới một ngày mấy chục cuộc nhắc nhở anh nên trở về cuộc sống của mình , những
anh vẫn không đi được , cũng chẳng thể buông tay.
“Elliott.” toan tính sổ sách xong , thong thả nhàn hạ ngẩng đầu lên , bảo anh
về phòng nghỉ ngơi.
Truyen 18+
mọi người trong thôn cũng đã đồn thổi rất nhiều về chuyện hai người
, dù cô chỉ có xác xuất cười trừ , nhưng trong lòng có cảm giác càng lúc càng mơ
hồ.
Ánh mắt anh không dành cho cô; người anh muốn nắm tay cũng không phải là cô;
trong lòng anh vẫn ấp ủ vong hồn của một cô gái khác. Không biết tại sao , những
sự thực càng lúc càng sắc sảo , đâm vào lòng cô khiến cô phải đối diện với sự
thực , cũng hiểu rõ sự thực. Mặc dù cô gắng gổ nhắc nhở mình , nhưng vẫn không
quyết không tiếp nhận được sự yêu chiều dịu dàng của anh , khiến mình càng chìm
sâu.
Anh thực sự rất rất yêu cô gái tên Di Hi kia , yêu đến mức… Khiến cô ghen tỵ
đến mức đau lòng.
Nhưng cô thực sự không muốn làm vật thế thân.
cho dù cô đã yêu anh từ lúc nào không hay.
“Mệt không?” Anh thủng thẳng đi tới bên cô , ve vuốt khuôn mặt của cô theo
thói quen.
Cô lắc đầu , trong nụ cười có nét đau đớn và cực khổ. Ví như anh biết trong
lòng cô đang nghĩ gì , e rằng cô có giống Di Hi hơn nữa cũng vô dụng.
“Em không vui sao?” Anh rất thính phát hiện ra. Hình như càng ngày cô càng ít
cười , nụ cười cũng có thêm xúc cảm mà anh không đoán được. “Bởi vì anh sao? vì
những lời mà người khác nói à?”
“Không phải.” Cô chợt rất muốn khóc. Sự dịu dàng mà cô cảm nhận được là dành
cho Thư Nhàn? hay là Di Hi có khuôn mặt giống hệt cô?
“Nói dối…” Anh điểm lên mũi của cô , giọng nói mang sự yêu chiều chẳng thể
giấu diếm , “Ngay cả khóc hai người cũng giống nhau như đúc.”
Những lời này khiến nước mắt cô lập tức như ngọc trai quý đứt dây mà rơi
không ngừng. Cô rất muốn lớn tiếng quát anh , nói cho anh biết , cho dù bề ngoài
có giống nhau , động tác cũng na ná nhưng cô không bao giờ có xác xuất là cô gái
hoàn mỹ mà anh yêu. Cô chỉ có xác xuất là cô , một cô gái tên Lâm thong thả nhàn
hạ , có hai đứa con , bị trai tráng vứt bỏ. Cô cũng chỉ có xác xuất như vậy ,
tại sao vẫn không cam lòng?
“Xin lỗi…” Giọng nói nồng đậm day dứt của anh cũng chẳng thể khiến cô khác
hơn , ngược lại càng khóc càng hăng.
“Tại sao phải xin lỗi?” thong thả nhàn hạ ngước đôi mắt đẫm lệ lên hỏi.
“Bởi vì em khóc…” Anh không bao giờ muốn Di Hi rơi nước mắt , nhưng cô lại
thích khóc như vậy.
thong thả nhàn hạ mỉm cười cực chẳng đã , anh luôn dịu dàng đến mức khiến
người ta đau lòng.
Người như cô không có nhân cách có được anh , huống hồ lòng anh đã có cô gái
khác , còn cô thậm chứ không nhớ nổi mình đã từng trải qua những chuyện gì. Đúng
vậy , cô đã quên mất quá khứ , thành thử cũng chẳng thể nhìn thấy tương lai.
Cũng chỉ có khi cô nhớ ra quá khứ , nối liền đến hiện tới , cô mới có nhân
cách nghĩ đến tương lai. Trước đây , cô không có nhân cách được yêu , cũng không
còn tư cách yêu người khác. Thứ cô có chỉ là năm năm trí nhớ; đến nay cô vẫn
huyền ảo. Cô không nhớ ra được phải chăng vì sợ hãi , nhưng trái tim này vẫn
thường đau , cơn đau này… khiến cho cô càng không Gan dạ để đối mặt.
hôm nay cô còn gì chưa thỏa mãn? Cô có ba mẹ yêu thương , có hai đứa con dễ
thương biết điều , còn kỳ vọng gì nữa chứ?
Liệu có thể đã từng có một người người nam yêu mình nhưng cô đã quên mất? dồi
dào lần ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô , dồi dào lần cô Đoán chừng dễ
thường mình thật sự là Di Hi trong miệng anh. Nhưng dù cô có tìm kiến thế nào đi
nữa vẫn cảm thấy cô chưa từng có cảm giác được ai yêu sâu đậm như vậy.
Truyen sex
Cô muốn bỏ cuộc , cô không muốn đem động vật của mình mắc mứu ở đây
mãi , nhưng lại không thể bỏ cuộc. Trời mới biết ngày nào cô có thể nhớ ra quá
vãng bết bát của mình; trời mới biết Di Hi thật sự sẽ xuất hiện vào lúc nào. Anh
và cô ẫn luôn bao trùm trong cảnh mập mờ tiến thoái lưỡng nan này , rốt cuộc cố
ý nghĩa gì đây?
“Elliott , anh nên quay về đi! phản hồi thế giới của anh đi…” Cô tàn bạo hạ
quyết tâm.
“…” Anh lặng im , mặc dầu cô không nói , thế nhưng anh vẫn cảm nhận được sự
giằng co của cô. Anh nên rời đi , đây cũng là mong muốn của mọi người.
Anh không tìm bóng dáng Di Hi thông qua cô , cũng không nên biết rõ cô không
phải rồi mà Di Hi vẫn không đành mà tiếng tới. Lại càng không nên dồn hết hi
vọng vào cô , không nên… không nên… ngàn vạn điều không nên , đều là anh.
“Ở đây Chỗ u ám anh muốn tìm , anh hãy tới nơi khác tìm đi!” Dằn lại nỗi
nghẹn ngào , cô gắng gỏl tĩnh tâm nói , nhưng giọng nói vẫn đậm nét gượng gạo.
Bàn tay muộn chạm vào cô của Elliott dừng giữa không trung , u mặc thu hồi
lại , cười khổ với vẻ mất mát: “Anh biết…” Nhưng anh Vẫn lưu luyến hạnh phúc
từng thuộc về anh này , chẳng qua… Không thể nào buông tay được mà đẩy nó đi.
Con người thật sự phải đến khi mất đi rồi mới biết trọng , nhưng khi biết đã
quá muộn… Đã quá muộn rồi…
“An An.” Nhân lúc Tiểu Nhạc Phù đi tắm , Elliott tìm được cơ hội ở đơn thân
với Tiểu An Tự.
“Chú.” Tiểu An Tự ngượng mặt cười với anh , cúi đầu tiếp vẽ tranh.
“Cháu đang vẽ gì vậy?” Anh biểu hiện như một người cha khôn cùng kiên nhẫn.
“Mẹ.” An Tự cúi đầu ra sức tô vẽ.
“Cháu có yêu mẹ không?” Anh nghĩ câu trả lời đã quá rõ ràng. Thư nhàn có vẻ
là người mẹ tốt , nhưng anh muốn hiểu cô hơn chút , nhưng không thể hỏi thẳng
một đứa trẻ năm tuổi rằng: “Hehe! Mẹ cháu là người thế nào?”
Nói tới mẹ , Rất đúng hai mắt An Tự tỏa sáng , gật đầu lia lịa , nở nụ cười
tươi rói: “Cháu yêu mẹ nhất.”
“Thế… An An còn nhớ ba không?” Tuy nói moi tin từ trẻ con là việc rất vô đạo
đức , nhưng anh thật sự rất muốn biết , đến tột bậc người thế nào mới có thể
khiến thư nhàn muốn nương tựa?
Khóe miệng An Tự lập khắc cong xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp hơn , khẽ
lên tiếng: “Chúng cháu không có ba.”
“Cháu đã hỏi mẹ chưa?”
“Bà ngoại nói ba đi đến nơi rất xa rồi.”
“Cháu muốn ba phản hồi tìm các cháu không?”
Ngoài dự tính , An Tự lại lắc đầu , đôi mắt trẻ con to tròn thoáng hiện vẻ
trưởng thành sớm khác thường.
“Tại sao?”
“Bà ngoại A Thủy ở nhà bên cạnh nói ba là người xấu , cháu không muốn ba xấu
phản hồi để ức hiếp mẹ.” mặc dầu rất ghen tỵ với những người bạn có ba trong nhà
trẻ , nhưng dồi dào người nói mẹ bị ba ức hiếp , cậu không muốn mẹ nữa phải chịu
ức hiếp làm nhục nữa.
Elliott đột nhiên nhớ tới cái ngày anh hỏi về chồng cô , cô nói câu “Người
người nam xấu xa” đó.
“Mẹ cũng nói vậy với các cháu à?”
An Tự lắc đầu , “Mẹ chỉ nói ba đi rồi.”
“Anh trai!” Mới vừa rửa xong , Nhạc Phù định tới gọi anh trai đi tắm , nghe
thấy anh lại huyên thuyên với ông chú quái gở này thì tức giận kêu lên.
Thất sách! Thấy ánh mắt của Tiểu Nhạc Phù , e rằng rồi đây còn dự phòng anh
gia chi dĩ. Anh cười với An Tự , vỗ vỗ cái mông nhỏ bảo cậu đi tắm nhanh lên.
Cô bé rất có cá tính không thèm nhìn anh , coi anh là người tàng hình. Bởi vì
cô bé ghét nhất việc anh hỏi chuyện trong nhà.
Elliott nhìn cô bé với vẻ chọc ghẹo một lúc , chung cuộc không nhịn được mở
miệng hỏi: “Nhạc Nhạc , vì sao cháu lại ghét chú như vậy?”
Nào biết được cô bé lại đặc tính kịch liệt như vậy , giương đôi mắt to ,
khiếp sợ nhìn anh chằm chằm.
Anh bắt đầu nghi ngờ lời nói của mình đáng sợ như vậy sao?
“Chú… ai , ai nói vậy?” Cô bé vẫn liều chết mạnh miệng.
Elliott mỉm cười trả lời: “Chú cảm thấy vậy.”
http://truyensec9x.com/truyen-tranh-18-hoc-sinh “Tại , vì sao chú lại nói vậy?” Giọng điệu của cô bé cứ như lời anh nói bết
bát lắm không bằng.
Mà Tiểu Nhạc Phù cũng thật sự tuy là anh nói lời không nên nói. Vì sao có thể
nói ra sự thật trước mặt người đáng ghét được! Đây là kiến thức thông thường đó!
“Tại sao không thể nói? Cháu biểu lộ rất rõ ràng mà.” Cũng bởi chưng cô bé
không hiểu cách giữ kín cảm xúc , biểu lộ thái độ Chán chường vô cùng rõ ràng.
Nếu không anh cũng thật sự không muốn hỏi một cô bé năm tuổi một Sự tình sắc bén
như vậy. Nhìn gương mặt tổn thương của cô bé… Hở? Người bị tổn thương nên là anh
chứ!
“Cháu đâu có…” Cô bé trề cái môi nhỏ nhắn ra , nói rất tội nghiệp.
“Được rồi! Cháu không có , đừng để trong lòng.” Elliott vốn muốn vươn tay xoa
tóc cô , nhưng nghĩ đến mình vẫn trong trạng thái cần hiệu chính , nên rụt tay
lại. “Đi ngủ sớm đi!”
“Chú ơi!” Khi anh sắp ra khỏi phòng , Nhạc Phù bất thần gọi anh.
“Hả?” Anh quay đầu cười với cô bé.
“Thật ra thì cháu không ghét chú như vậy nữa!” Nhạc Phù nói gơi gượng gạo.
Lần đi hàng đầu gặp phải người thành thật như vậy , cô rất thích!
“Hả?” Chuyện này rất bất ngờ. “Cảm ơn cháu đã ưng nói cho chú biết , nếu
không chú sẽ đau lòng rất lâu đó!” Anh nói với Vẻ mặt đau khổ.
“Hì hì , có thật không?” Có vẻ đứa nhóc rất thích.
“Thật , bởi chưng mai sau chú phải đi rồi , chú thật sự không muốn lúc chú
đi , Nhạc Nhạc vẫn ghét chú.” Elliott nở nụ cười chân tình. Anh rất thích hai
đứa trẻ này , anh cũng rất vui vì Nhạc Phù đã giảm chút đề phòng với anh.
Trong tự vị của trẻ em , không có hai chữ “biệt ly”. Lễ Phù cũng vậy , thành
ra khi Elliott nói lời tạm biệt này , cô bé lập khắc nhíu mày.
“Chú phải đi đâu?”
“Chú phải về nhà.”
“Tại sao chú phải về nhà , không phải chú muốn sống ở đây sao?”
“Chú phải phản hồi làm việc , chú chỉ tới tìm người , không muốn sống ở đây
mãi.”
“Vậy chú tìm được rồi à?”
“Không , không tìm thấy , cô ấy không ở đây.” Anh cười cười.
“Chú về nhà nào? Nước Anh à? rồi đây chú còn đến đây không?”
“Có lẽ…” Anh không thể cho đứa trẻ một đáp án khẳng định. Anh sợ nói rồi lại
Không được , cũng như lời hứa của anh với Di Hi.
“Chú ơi , chú đừng đi được không? Chú không thích mẹ cháu à?” Trải qua quãng
thời gian ở bên nhau , khó có chuyện không có phú cho hình thể , nhất là hôm nào
anh cũng chơi với chúng.
Anh chỉ mỉm cười , vỗ nhẹ khuôn mặt cô bé , xoay người định đi.
“Nhạc Phù.” thư nhàn thò đầu vào , nhìn thấy anh cũng ở trong phòng thì ngẩn
người , muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. “Mẹ sấy tóc cho con nào.”
“Mẹ , để chú sấy cho con nhé!” Nhạc Phù chủ động nói.
thư nhàn ngạc nhiên nhìn nử tử , không dám chắc hỏi lại: “Con chắc chứ?” Nhạc
Phù ghét cay ghét đắng người khác đụng vào mái tóc dài của cô bé , phú cho hình
thể của hai người tốt như vậy từ khi nào vậy?
Nhạc Phù gật đầu lịa lịa.
Elliott cười với cô , đưa tay nhận lấy.
“Được rồi… Vậy em ra dọn đồ giúp mẹ.” thư nhàn vội lánh đi , cũng không đắn
đo quá lâu , chỉ đưa máy sấy cho anh , rồi mượn cớ bận việc.
Elliott nhận ra ánh nhìn né tránh của cô , nhưng không nói gì cả. Mấy ngày
qua hai người trừ chào hỏi đã không còn đụng chạm gì hết. Dễ thường anh đi sớm
một tẹo sẽ tốt cho cô hơn!
Bằng kinh nghiệm sấy tóc cho Di Hi từ trước , lần đi hàng đầu sấy tóc cho trẻ
em khôn cùng thuận lợi.
“Chú ơi , chú chải tóc cho cháu không đau tí nào!” giống hệt mẹ cô.
“Vậy ư?” Anh cười nói , anh cũng học được điều này từ Di Hi.
“Đúng vậy! Bà chải đầu đau lắm!”
Elliott rẽ mái tóc cho cô bé , phát hiện tóc cô bé chừng như có cái gì bám
vào , ghé sát vào nhìn thấy màu nhạt hơn mình thường…
“Nhạc Nhạc , sao tóc của cháu… Màu sắc không giống nhau?”
“A? Lại dài ra rồi à?” Nhạc Phù kêu lên , kề sát vào gương nhìn. “Lại phải đi
nhuộm!”
“Nhuộm gì cơ?”
“Nhuộm tóc thành màu đen đó! Tóc của cháu vốn có màu này! Màu tóc của An An
còn rõ hơn , vàng khẻ , như con khỉ ý.” Nhạc Phù cười khanh khách.
“Tại sao các cháu phải nhuộm tóc?”
“Ông ngoại nói như vậy sẽ không bị người khác nhìn chăm chắm. Chú xem này!
Mắt của cháu cũng có màu xanh biếc đó!” Nhạc Phù nói xong , tự động ghé đôi mắt
to đến cho Elliott xem.
Thật… Con ngươi màu xanh lá , vì sao ban ngày anh lại Xin từ ra?
“Chúng cháu đeo thứ gì mềm mềm vào trong mắt , màu mắt liền đổi luôn.”
Trái tim Elliott không tự chủ được mà đập rộn lên , thế giới này sao có
chuyện trùng hợp như vậy? Hai người có tướng mạo Đồng dạng như đúc , liền còn
với người ngoại bang có đặc trưng giống nhau… không thể nào!
Anh không kìm lòng được mà Khuyên giải gương mặt Nhạc Phù. Là cô bé ư? Cô bé
là con của anh ư?
truyenav.com
“Chú…” Nhạc Phù có chút lo lắng nhìn khuôn mặt như sắp khóc của anh.
vì sao cô phải gạt anh? Cô thật sự gạt anh. Anh tuy rằng cô thật sự không
phải , bởi Di Hi của anh là người một khi nói dối sẽ đỏ mặt , nhưng cô lại nói
thiên nhiên như vậy mà nói anh nhầm rồi , nói cô chưa bao giờ biết anh.
“Nhạc Phù , chú… có lời muốn nói với mẹ cháu. Cháu tự chải đầu nhé , được
không?” Elliott cười gượng.
Nhạc Phù gật đầu.
Anh chậm rãi ra khỏi phòng , trong trạng thái khôn cùng hỗn loạn nghĩ cách ép
cô dấn. Nhớ tới thời đoạn ở bên nhau , anh cứ như thằng ngốc. Có thể thấy được
cô không muốn thựa nhận giao tế với anh đến mức nào , diễn xuất khôn cùng hoàn
mỹ.
“Sấy tóc cho Nhạc Phù xong chưa? Anh có…” thư nhàn vừa đi lên thang gác , nói
chưa nói xong , đã thấy anh kích động mà cất bước về phía cô.
Anh không nói lời nào , vươn hai tay về phía cô.
“A!!!!” Anh , anh lại có thể vén áo cô lên! “Elliott! Anh làm gì…”
Trên vòng bụng Vẻ sáng bóng trắng nõn run chạnh lòng người có một vết sẹo
nhạt , nhưng điều quyến rũ ánh mắt của anh không phải là vết sẹo kia , mà nốt
ruồi đỏ ở bên trái rốn. Đây là mật hiệu đặc biệt chỉ thuộc về Di Hi.
“Là em , là em , là em… thật sự là em…” Anh quỳ gối trước mặt cô , mặt dán
chặt lấy vòng bụng bằng phẳng của cô , khẳng định.
Cô còn đang ra sức kéo áo xuống bất chợt ngừng làn sóng điện lại , bàng hoàng
nhìn người con trai ôm chặt thắt lưng cô chăng khứng buông. Anh khóc ư?
“Elliott…”
Ông bà Lâm nghe tiếng chạy từ dưới lầu lên , thăm hỏi nử tử bằng ánh mắt.
Cô lắc đầu , tuyệt đối không hiểu vì sao anh lại như vậy.
“Anh tìm em lâu lắm rồi , sao em có thể nhẫn tâm… vì sao có thể tàn bạo như
vậy? Em cứ đứng trước mặt anh…”
“Elliott , anh đừng như vậy mà.” dáng dấp thống khổ kia khiến lòng cô đau
nhói , nhưng vì sao anh vẫn chưa tin?
“Di Hi… Di Hi… Em là Di Hi của anh…” Anh không buông tay , chết cũng không
buông tay nữa.
“Chẳng phải anh đã thăm hỏi dồi dào lần rồi sao? Em lớn lên ở đây từ nhỏ! Em
tuyệt đối chưa từng gặp anh…” Cô cố gắng nói rõ lí lẽ với anh , đáng tiếc công
hiệu minh mông rệt.
“Em gạt anh , em gạt anh từ đầu tới cuối! Em Vẫn hận anh phải không? Em hận
đến mức phủi sạch giao tế với anh , làm bộ Xin từ ra anh , làm bộ làm tịch chưa
xảy ra chuyện gì. Em thật tàn bạo , em thật tàn nhẫn!”
“Không , không , em thật sự không làm vậy! vì sao em phải lừa anh chứ? Nếu
chúng tôi thật sự biết nhau , không có lý nào ba mẹ em lại Xin từ ra anh!”
“Bởi vì họ vốn không phải ba mẹ của em!”
“Cái gì? Chuyện này quá lắm rồi.” Cô mỉm cười.
“Là thật đấy.”
“Ba!”
Lời nói dối có hoàn mỹ gia chi dĩ , lần chót sẽ có ngày bị vạch trần.
Ở trong thôn , Lâm gia cũng được coi là giàu có , nhiều thế hệ định cư ở đây.
Khi nử tử Lâm thư nhàn được mười tuổi , họ dời nhà tới New Zealand , cho đến năm
năm trước bởi Lâm thư nhàn thất tình mà tự sát , nên hai ông bà đã rời xa nơi
đau buồng đó , trở lại Đài Loan sống tiếp.
Ngày đó , ông bà Lâm thất thần ngồi trong xe , tuyệt đối không có để ý tới
lúc lái xe tinh thần tài xế không yên ổn lắm. Đến khi nghe thấy tiếng thét của
người đi đường , một cô gái có mang đã nằm trong vũng máu.
Không đành lòng để một sinh mạng trẻ tuổi vuột mất , ông Lâm quyết định mau
chóng cùng vợ ôm cô bé lên xe , tới bệnh viện gần đây nhất.
Sau khi đưa vào phòng Gấp rút cứu chữa , bác sĩ đã nói mẹ và con rất có khả
năng chỉ có khả năng giữ lại một , tình hình của người mẹ không quá hy vọng tốt
nhất , đầu bị chấn thương trầm trọng , phải vừa mổ não loại bỏ máu ứ , vừa mổ
lấy thai nhi. Lúc ấy họ đã chọn con.
có lẽ do chủ trương của người mẹ giúp cô chưa chết , nhưng cô lại quên hết
mọi chuyện , chỉ còn nhớ mỗi con mình.
Họ cũng quên phải báo cảnh sát , sau khi lo chuyện cô và đứa trẻ , cũng không
có chuyện gì xảy ra , tài xế lại cầu xin khiến ông bà không đành lòng. Thành ra
cất chức anh ta , bỏ quá ý niệm báo cảnh sát trong đầu.
Họ nhờ người hỏi thăm làng chung quanh , rốt cục cũng hỏi được một người
giống cô trên phố , nhưng không ai biết cô , chỉ nói cô ở đây độc thân. Khi đó
họ đã quyết định chăm nom cô như con gái của mình , không đề cập tới những việc
trước kia , cũng không ép cô nhớ lại. Mà trên phố , tin tức liên quan đến chuyện
cô đã tạ thế bỗng rần rộ , họ cũng không giảng giải. Đưa cô đi , với thân phận
Lâm thong thả nhàn hạ cô trở lại làm cô gái đã từng sinh sống mười năm ở thôn
nhỏ.
Ngay cả bác sĩ cũng chẳng thể chính xác bao giờ cô sẽ nhớ lại , nên họ đánh
cá với ông trời cho họ có đứa con gái này mấy năm , họ cũng sẽ thuận theo Mệnh
trời cho đến khi cô nhớ lại , cho đến khi có người tới tìm cô.
sau thời gian ấy anh tới , mang theo lời bày tỏ và nỗi buồn kinh thiên động
địa mà tìm tới.
“Không thể nào… Ba , mẹ , ba mẹ gạt con ư? Có phải anh ta nhờ ba mẹ trêu ghẹo
con không?” Cô cười gượng , cô gắng tìm dất vết nô đùa trên mặt họ , tuy nhiên
không có… Không hề có.
“Ba nghĩ , con thực sự là người mà cậu ta nói , con không có phát hiện bề
ngoài của An Tự và Nhạc Phù được di truyền từ cậu ta xem? Cùng màu tóc , cùng
màu mắt…” Lần đi hàng đầu thấy anh ông Lâm đã ngờ ngợ.
“Làm sao có thể? Không phải ba mẹ nói con đã cưới vợ , con cưới vợ ở New
Zealand ư! Nhưng người trai tráng đó vứt bỏ con , con tìm anh ta mới xảy ra tai
nạn , ba mẹ quên lời mình nói rồi sao?” Cô bật khóc , chuyện này quá mức rất bất
ngờ , cũng quá Rắc rối. Rốt cục năm năm là sao đay? Cô rất thỏa mãn , cũng rất
một tinh thần tốt , mặc dù hoàn toàn không nhớ những chuyện trước kia , nhưng cô
hoàn toàn tin cậy lời ba mẹ nói , tại sao anh ta lại phá hỏng hạnh phúc này?
“Em chỉ cần nhớ em là Diệp Di Hi , là người anh yêu nhất…”
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh , “Nếu tôi nói , tôi hoàn toàn không
muốn làm Diệp Di Hi thì sao?”
trước đây , cô từng mong chờ mình chính là người mà anh muốn tìm kia , nhưng
bây chừ cô lại không dám chắc. Cô bỗng nhiên cảm không dám đối mặt vì quá nguy
hiểm , dễ thường mình… thực sự đang kéo dài lỗi lầm đã lãng quên năm năm trước?
Nếu họ thật yêu nhau như vậy , cô chẳng thể nào không nhận ra anh , trong
vòng năm năm cô chẳng thể không nhớ ra nổi chút chuyện nào về anh , thậm chí còn
nghĩ anh là người xa lạ.
Nếu họ thực sự yêu nhau như vậy , tại sao cô lại sống độc thân trên phố? tại
sao anh lại không biết cô có con? tại sao lâu như vậy anh mới tìm ra cô? tại sao
cô lại quên anh hoàn toàn… Cũng quên mất mình là ai?
Cô biết rõ những chuyện cô đã quên cũng không hạnh phúc vui sướng gì , do
chút trí tưởng trong tâm thức kia luôn khiến lòng cô đau , rất đau.
Cũng như năm năm trước tới đây , trí tưởng bắt đầu lại từ đâu , cô cũng rất
không vui , có những ý niệm không rõ ràng để hiểu biết cứ nặng trịch trong lòng.
Điều xứng đáng là một lời nguyền nhất là cô hoàn toàn không biết căn nguyên.
Những chuyện này khiến cô bắt đầu có phần bài bác trí tưởng của mình , lựa chọn
hoàn toàn tin cậy hai người tự xưng là ba mẹ mình.
Họ cư xử với cô rất tốt , không hề khiến ai nghi cô không phải là cốt nhục
của họ. Cô gầy , rét lạnh , bị bệnh…Họ vốn là người đi hàng đầu nhận thấy , bồi
bổ cho cô , mặc thêm quần áo cho cô , chăm nom cô hôm sớm không nghỉ. Sao cô có
khả năng nghi vòng ôm ấm áp của họ chứ?
Nhớ lại lúc mới đến , cô luôn buồn bực ngồi ở vách đá ngẫm nghĩ , trời tối ,
gió lạnh , đều nhờ người mẹ này ngày ngày mang áo
ấm tới cho cô mặc. Cũng vì không muốn cô rãnh rỗi sinh buồn bực , còn mở tiệm
cà phê lộ thiên để dời sự chú ý của cô… Năm năm rồi , sao có có khả năng dứt
bỏ? Dứt bỏ những ký ức ấm áp này? tại sao trao cho cô rồi lại tàn ác thu lại?
Họ đều nói cô là Diệp Di Hi , nhưng Diệp Di Hi rốt cục là ai? Cô ta là người
thế nào? Cô hoàn toàn không biết rõ , cô chỉ biết Diệp Di Hi là người mà Elliott
yêu , người khiến cô chẳng thể không ghen tỵ. Trừ chuyện này , Diệp Di Hi cũng
chỉ là danh từ mà thôi. Tại sao trong khi bỗng nhiên cô lại Hình thành cô ta?
“Mẹ…”
Đọc truyện người lớn Chẳng biến hai nhóc kia tới vách đá từ lúc nào , ngấn nước mắt nhìn mẹ mình
không ngừng rơi lệ.
Cô lau nước mắt , dang tay với chúng , muốn cười , nhưng khi chúng nhào vào
trong lòng thì cô lại òa khóc.
Con của cô , hai đứa bé đáng thương của cô , vừa sinh ra đã không có cha. Mặc
dù ở thôn nhỏ này không có ai cười nhạo họ , dễ thường cô không nhận ra chúng
khát vọng tình thương của cha đến nhường nào?
“Mẹ… Đừng khóc…” An Tự thút tha thút thít lau nước mắt cho mẹ bằng bàn tay
nhỏ bé. Cậu và Nhạc Phù cũng rất sợ mẹ khóc , bởi chưng như vậy chứng tỏ mẹ
không vui , nếu mẹ không vui , cậu và Nhạc Phù cũng sẽ không vui vẻ.
“Mẹ , mẹ , ông ngoại nói… Nói chú có mắt xanh là ba của chúng con , có , có
thật không ạ?” Nhạc Phù khóc tèm nhem. Cô bé nghe thấy lời của người lớn nói ,
mặc dầu cô không hiểu , nhưng mẹ cứ khóc mãi , nếu chú mắt xanh thật sự là ba
của chúng , nếu chú thật sự là người xấu , vậy chúng cũng không muốn người ba
này.
“Mẹ không biết…” Cô Khuyên giải hai khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự nhau , đau
lòng lại không biết mần răng mà khóc ròng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi… Mẹ thật sự
không biết…”
Buổi sáng hôm nói tạm biệt , bầu trời âm u Đại địa tối sẫm , tợ hồ đang muốn
mưa , tựa như trước ly biệt. Người mẹ ở bên cô trong năm năm nay cố nén nước mắt
, không hề rơi lệ. Tặng đến khi xe rời khỏi vùng núi , phía sau vang tiếng sấm
chấn động , từ xa vẫn có khả năng nhận thấy mưa dầm dề đất trời.
Bên trong xe , mưa cũng bắt đầu rơi lã chã.
Con đường mai sau đằng trước kia tợ hồ cũng đầy mây đen âm u. Ai nói vậy nhỉ?
Đến từ đâu , phản hồi đó , cô quên mình đến từ đâu , vậy cô phải đi về đâu đây?
Bốn giờ chạy xe hoàn toàn lặng thinh , bọn nhỏ vừa lên xe đã ngủ , còn mắt cô
thì sưng đỏ , khiến anh không không biết sợ mở miệng cất lời trước.
Elliott rất Chán chường mệt mỏi phát Lộ rõ ra rằng , sau năm năm , anh thậm
chí còn không biết cách làm cô vui hơn cả trước kia , anh thậm chí không dám xác
định… cô còn yêu anh không.
“Chúng ta đã đến rồi.” Sau khe xe dừng lại , anh khẽ nhắc nhỏm cô.
Cô xuống xe tựa như con rối , ngẩng đầu đánh giá nhà ngôi nhà rất xinh nhưng
xa lạ , không biết nên đi đâu.
“Di Hi , em vào trước đi.” Elliott nhắc lấy hành lý đặt trong cốp xe ,
nghiêng người nói với cô gái đang ngẩn người.
Đi vào… Cô hoang mang nhìn Cảnh trí xung quanh , Chán chường mệt mỏi lùng cửa
vào. Ngay cả cửa ở đâu cô cũng Mơ hồ nữa.
Elliott bất thần nhớ tới đây là “Lần đầu tiên” của cô , lòng chùng xuống ,
nhưng anh mau chóng chấn chỉnh lại cảm xúc buồn bã , không phải bây giờ chí ít
cô đã trở lại bên anh rồi sao?
Anh quan tâm đi tới bên người cô , khoác lấy bả vai của cô. Gương mặt ngơ
ngác không biết mần răng của cô khi ngước lên nhìn mình khiến anh đau lòng. Anh
ôm cô vào lòng , ôm cô cánh tay mảnh khảnh của cô , vòng qua rừng cây , đi vào
cửa hông theo đường nhỏ bên cạnh.
“Em sẽ quen mau thôi.” Anh mỉm cười nói.
Anh nói quen , mà không phải nhớ lại… Không biết có phải ảo giác không ,
nhưng cô cảm thấy , chừng như Elliott không hề nhiệt thành với chuyện giúp cô
Cứu vãn lại trí nhớ.
“Đám trẻ thì sao?”
“Em vào nghỉ ngơi trước đi , rồi anh ôm chúng vào sau , đừng đánh thức
chúng.” Một tay nhấc hai valy to đùng , một tay ôm cô vào nhà.
Vừa mới vào phòng , cô đã bị tiếng gọi quá mức nhiệt thành làm cho sợ hãi.
“Tiểu thư!” Một nữ giới đứng tuổi tròn vo mừng vui chạy tới nắm lấy tay cô.
“Thật tốt quá! chung cục cô cũng trở lại rồi!”
Di Hi căng thẳng lắm trước sự nhiệt thành của đối thủ , rúc vào người Elliott
theo bản năng , nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
“Vị này là bà Tiêu , bà giúp việc trong nhà từ trước , từ từ em sẽ quen với
bà thôi. Em có muốn đi nghỉ ngơi trước không?”
Cô lắc đầu.
“Anh ra bế bọn trẻ vào.”
Cô bất đồ đi theo anh ra cửa , nhìn anh ôm con vào nhà rồi lại theo anh Ra
khỏi cửa ôm bé. Đến khi hai đứa bé bình yên nằm trên giường , cô bất thần tinh
thần được Bắt đầu làm nhắm mắt xuôi tay theo đuôi vừa nãy ngu xuẩn đến mức nào.
Cô tựa đầu lên cạnh cửa , nhìn anh vô cùng cẩn thận đắp chăn cho con. Bắt đầu
làm yêu thương lũ trẻ của anh giúp cô nhận ra quyết định của mình là đúng , mặc
dầu trong lòng còn tràn ngập cảm xúc đắn đo và bối rối… Nhưng bọn trẻ rất thích
anh , Hầu như chấp thuận chuyện anh là cha mình ngay lập tức.
Như vậy rất tốt , song , cô có thỏa mãn không? Mang theo quá vãng không thực
, có một người chồng , một ngôi nhà… Cô rất ngờ vực.
“Elliott…”
Anh tắt đèn , Đi mặt cô , dịu dàng đợi cô nói.
“Em có thói thường viết nhật ký không?” Nếu có , cô có khả năng biết được
chút chuyện quá vãng của mình!
“Không có. Em nói , thông thường chỉ có lúc đau khổ mới có khả năng viết nhật
ký , em không muốn mai sau khi mở nhật ký ra chỉ nhớ được những điều đau khổ.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ , không phán đoán được mình có phải là dạng người sẽ
nói những lời như vậy không.
“Tại sao bất thần hỏi thế?”
“Em muốn biết trước kia em là người thế nào.”
“Em không cần biết , em chỉ cần là em là đủ rồi.” Anh không dám suy nghĩ
nhiều , không dám nghĩ xa , ông trời thương hại đã cho cô trở lại bên anh , sao
anh dám còn dám cầu mong gì nữa.
“Nếu em không bao giờ nhớ lại được thì sao đây?” Đối với anh , cô thật sự
không thể nào tĩnh tâm như vậy , dẫu sao cũng là quá vãng của cô. Mặc dầu trước
kia phần nhiều cô vẫn đối mặt với mọi chuyện bằng thái độ trốn tránh , nhưng từ
khi Elliott Lộ rõ ra , cô lại nhìn tới chuyện quá vãng của mình.
“Không sao.” Anh ôm lấy cô.”Bây giờ em chỉ cần nhớ em là ai , nhớ anh là ai
là được rồi.”
“Có phải anh hay không muốn em nhớ lại chuyện trước kia?”
Anh nở nụ cười còn khổ sở hơn khóc , “Anh hi vọng em có khả năng sống thật
vui vẻ.”
“Cho nên trước kia em không hạnh phúc lắm , phải không?”
“Anh chỉ ích kỷ hi vọng em không nhớ những chuyện tối dạ anh đã làm , thà là
em không nhớ ra…”
Cô hoàn toàn không có chút ấn tượng về quá vãng , nhưng cô lại Xin từ thấy
người con trai này sẽ ăn ở tối dạ với cô , hoặc là , từ khi cô biết anh tới nay
, anh biểu lộ quá tốt.
“Em chỉ lo lắng… thực ra người không tốt là em.”
Mỗi buổi sáng , đầu giường trong phòng ngủ luôn có một đóa hồng trắng diễm
kiều mới , mỗi khi cô mở mắt ra sẽ nó được đặt trên chiếc gối trống không bên
cạnh.
Cô tinh quái hỏi bà Tiêu , bà Tiêu nói Elliott đã có thói thường này suốt mấy
năm. Lúc anh có ở đây sẽ đích thân đi mua hoa , khi anh không có thì sẽ nhờ bà.
Mấy năm Tạm bợ nào cũng như ngày nào , không hề ngừng nghỉ , nhưng không biết
căn nguyên vì sao.
Làm trò thần bí!
Cô vươn tay ra từ chiếc chăn rét mướt , cầm lấy bông hoa đã tỉ mỉ cắt bỏ gai
sắc , đặt trước mũi thưởng thức hương thơm.
“Chào buổi sáng , công chúa ngủ trong rừng.” Elliott bước vào phòng , tình cờ
thấy cảnh tượng này.
Anh đi tới bên giường , cúi đầu hôn trán cô.
“Em còn muốn ngủ.” Cô rút tay vào trong chăn , không muốn rời giường. “Bọn
trẻ đâu?”
Anh cũng lên giường , nằm nghiêng bên cạnh cô.
“Đang ăn sáng.”
“Anh ăn chưa?”
“Vẫn chưa , anh muốn đợi em cùng ăn.” Anh vén sợi tóc trên gò má cô.
“Anh không cần chờ em…” Như vậy cô sẽ áy náy , cô nghi ngờ không biết có phải
anh cố tình không.
“Anh muốn cùng ăn với em , năm năm qua anh đều ăn độc thân , ta hi vọng thời
gian về sau có người ăn cùng anh.”
“Lời ngon tiếng ngọt.” Nhưng cực kỳ ham , cô không thể không cảm động.
“Anh chỉ nói cho em nghe thôi.” Anh nói vô cùng cẩn trọng , như đang nguyện
thề.
“Chắc chắn anh nhầm rồi…” Lòng đau xót chua , mắt cũng ê ẩm , cô rất muốn
khóc.
“Nhầm gì cơ?”
“Thật ra người không tốt là em có phải không? Vì anh không muốn làm em khổ sở
nên mới gạt em , có phải không?” Là một người con trai tốt , điểm của anh chắc
chắn trên một trăm , nhưng nếu anh như vậy thì không thể chấm điểm , nhất nhất
cô cũng chỉ có khả năng cho anh một trăm điểm , không thể nhiều hơn , anh cần gì
phải biểu lộ hoàn hảo như thế? Lại càng khiến cô cảm thấy kém cỏi.
“Em nhầm rồi. Em Xin từ ra chỉ đang cố gắng bù lại nghĩa vụ người cha trước
kia ư?”
“Nhưng là bây chừ đã thay đổi không có một sự hạn chế hay một trường hợp
ngoại lệ nào cả rồi , cũng đã ghi điểm thêm rồi , anh đã hơn em rất rất nhiều
điểm , anh định tiếp kiến thật sao?”
“Anh vẫn muốn hơn em nhiều điểm hơn nữa , sau này còn muốn hơn rất rất
nhiều.”
“Tại sao anh lại muốn như vậy?” Cô có phần không cam lòng.
“Bởi vì anh là đàn ông , anh sĩ diện , ta không muốn cảm thấy thua thiệt.”
“Anh học trộm lời thoại phim truyền hình.”
Anh nghe vậy khẽ cười. “Có quy định như vậy là phạm quy sao?”
“Làm gì có…” Giọng nói của cô hơi tủi thân.
Trời ạ! Anh yêu cô xiết bao , so với ngày bữa trước , so với ngày hôm kia ,
so với năm năm trước , anh càng yêu cô không có sầu lo , có xác xuất dễ dàng làm
nũng với anh như bây giờ.
“Vẫn quyết định ngủ tiếp sao?”
“Em vẫn chưa nhớ ra…” Thật nổi bật lạ hay bất thường , cô chưa bao giờ ngủ
nướng , nhưng từ hồi tới đây chứng ngủ nướng đã khôn xiết tai hại. “Anh có xác
xuất nói chuyện phiếm với em không?”
“Dĩ nhiên.”
Khó khi cô chủ động tựa vào lòng anh như vậy , “Tại sao mỗi buổi sáng , trên
giường của em lại có một đóa huê hồng trắng vậy? có ý nghĩa gì đặc biệt ư?”
“Em nói thử xem?” Anh hôn lên mái tóc cô , thừa nước đục thả câu.
“Em không biết , em không nhớ ra gì cả.” Như vậy không phải anh cố ý trêu
ghẹo bệnh nhân sao?
“Em từ từ nghĩ suy đi! Cho đến em nhớ ra thì em sẽ hiểu.”
“Nếu như thường có ngày đó thì sao?”
Anh cười mà không nói. Ví như quả tình như vậy , anh sẽ dùng cả đời để chuộc
lại lỗi lầm của mình.
Anh luôn cười thần bí , nhưng cô không hề cảm thấy xa lạ.
Khi trời còn chưa sáng , cô đã bị Elliott lôi ra từ tấm chăn ấm áp.
Anh nói có một niềm vui cho cô , nhưng thừa nước đục thả câu mà không nói rõ.
Vừa lên xe , cô đã mơ mang ngủ thiếp đi , cho đến tỉnh lại , cô đã ở một nơi
xa lạ khác.
giác độ ánh mặt trời chiếu vào gian phòng khiến cô không khỏi cảm thấy quen
thuộc…
Cô nheo lại mắt , cố gắng nhớ lại không khí việc quen thuộc trong căn phòng
tràn trề ánh nắm , bước xuống giường , cô lướt đầu ngón của bàn tay qua bàn điểm
trang gỗ ấm áp , có vài hình ảnh lóe lên như tia chớp rồi biến mất , trước khi
cô kịp thấy rõ đã đẫm nước mắt.
Đi ra khỏi cửa phòng , phê duyệt nhà cầu , bên trái là thư phòng… Cô vừa mở
cửa , nước mắt đã rơi lã chã.
Bên trái là phòng ngủ chính…
Đằng kia của nhà cầu là bếp và phòng khách…
tại sao cô lại nhớ rõ căn nhà này chưa vậy? Cô còn chưa từng đến đây…?
rút cục đây là…
tại sao trái tim lại đau đớn?
có xác xuất vì chưng tay cô , tế bào và lỗ chân lông của cô , đầu óc cô đã
dần dần nhớ lại quá khứ… quá khứ cô đã từng chống lại nhớ lại.
“Bảo bối.”
Vừa quay người , Elliott đã đứng ở cạnh cửa cười với cô , nhìn thấy mặt cô
thấm đẫm nước mắt , lòng anh thầm hiểu.
“Sao thế? Sao lại khóc?” Anh bước thong thả đến bên người cô , ôm lấy khuôn
mặt ngỡ ngàng của cô , hỏi.
“Đây là đâu…”
“Nhà của em.” Anh dắt tay cô , đi ra khỏi thư phòng. “Ngôi nhà em đã sống
mười bảy năm , trước khi ra nước ngoài du học , em và ba mẹ sống ở đây , em nhớ
được gì rồi?”
Cô cúi đầu , càng sờn lòng không ngừng.
Cảm giác như vậy lại khiến con người càng sợ và luống cuống , cô biết rõ nơi
này , nhưng không nhớ ra gì cả.
“Họ… ở đâu? cha mẹ của em.” cho dù trong lòng đã có phần minh bạch , vẫn muốn
tận headphone thấy câu trả lời.
Anh dừng bước , quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lòng nhận được câu
phản hồi , bõng hơi do dự.
“Đã từ trần , vào năm em mười bảy tuổi.”
cuối cùng cô đã hiểu , rút cục nguyên do khiến cô chống lại nhớ lại có lẽ là
thấy từng vật ở nơi đây , lại khiến cô cảm thấy đau lòng khó có xác xuất bình
phục.
“Tro cốt của hai bác đặt ở trong chùa Liên Ân , năm nào anh cũng thay em đi
thăm hai bác , em đừng lo lắng.” Vốn tưởng rằng cô không nhớ được gì , trở lại
căn nhà này , không biết mọi thương đau có ập tới hay không? Không ngờ rằng trí
tưởng của cô vẫn còn quyến luyến nơi này! Đây cũng là nguyên do anh không muốn
cô nhớ lại , nửa đời lẻ loi , anh không được tràn đầy hy vọng muốn cô trở lại
những ngày phải khóc lóc kia nữa. Ví như đã quên rồi , hãy quên luôn những gì
không vui của nửa đời trước! Hắn chỉ mong nửa đời sau của cô luôn thể hiện tâm
trạng rất vui , hạnh phúc.
“Trước kia em có hạnh phúc không?” Chuyện như vậy , vẫn phải nhờ anh để biết
, tại sao cô có xác xuất như vậy? Vì lẩn tránh thảm thương mà lại lựa chọn quên
luôn cha mẹ ruột rà của mình.
“Anh nghĩ là có.” Anh kéo ngăn tủ đầu giường ra , lấy ra tập cảnh cực kỳ dày
, bày từng tấm ra trước mặt cô. Từng tấm ảnh tràn trề bóng vía của cô. Lúc cô
còn sơ sinh , lúc cô là đứa trẻ , lúc cô là thiếu nữ… tất cả đều là cô , tất cả
đều là khuôn mặt cười tươi rói của cô.
Bàn tay run rẩy của cô vỗ về đôi nam nữ đang mỉm cười cùng cô , vừa liếc mắt
đã nhận ra chân mày của cô giống ba , đôi mắt giống mẹ , mũi giống ba , miệng
giống mẹ… thì ra cô có một khuôn mặt dung hợp giữa ba và mẹ , thế mà cô lại lãng
quên lâu như vậy.
Từng hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu , nhanh đến mức khiến cô
cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo , tiếng cười sẽ sàng vang vọng bên
tai , cô nhớ ra… Không , cô không nhớ ra , tại sao lại không nhớ ra?
“Bảo bối…” Elliott lo âu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xúc động của cô.
“Anh đã mua lại à?” Cô chưa nghĩ gì đã thốt lên , lời vừa ra khỏi miệng , hai
người đều ngẩn người.
“Em , em nhớ lại rồi sao?”
Cô lắc đầu , hơi lo âu , cô không nhớ ra , chỉ nói theo bản năng.
Trong lòng Elliott cũng rất mâu thuẫn , nội dung tâm trạng có hai thần thế
đang giao chiến , giữa mong muốn cô nhớ lại và không nhớ lại…
“Anh… không biết bài biện như vậy có đúng không. Anh bài biện theo tấm ảnh ,
em thích không?” Mua ngồi nhà này , những vật dụng đáng được coi trọng trong nhà
đều đã bị bán lấy tiền mặt , anh chỉ có xác xuất tìm những đồ na ná , được tràn
đầy hy vọng có xác xuất làm cho nàng cảm thấy đã được trở về “ngôi nhà” đích
thực.
“Mấy ngày hôm trước anh bận rộn giải quyết những chuyện này sao?”
“Ừ.”
Cô quay đầu về phía anh , ôm lấy anh thật chặt. Cô đã biết , dù trước khi hay
sau khi mất trí nhớ , cô đều thật sâu yêu đàn ông nhân này , có khi , cô không
muốn thừa nhận lắm , nhưng cô biết , cô đã chẳng thể nào ngó lơ tình cảm tràn
ngập cô dành cho anh.
“Cảm ơn anh.” mặc dù cô không biết tại sao năm đó họ lại chia xa , dù cô
không biết rút cục ai có vấn đề , nhưng cô không muốn nghĩ suy gì nữa , giờ này
khắc này , cô thật lòng tin cậy người đàn ông này vẫn quan hoài tới cô.
Đêm đó , Di Hi không chịu rời đi , khóc trong phòng cha mẹ một đêm. Cô cố
gắng nhớ lại chút dấu ấn về ba mẹ , nhưng không hề có hiệu quả , cuối cùng
Elliott ôm cô về phòng của mình.
Sáng sớm hôm đó , ánh sắc len qua kẽ cửa đánh thức cô , cô việc quen thuộc
tỉnh ngộ ra , vẫn không rõ những thứ lướt qua trong đầu , nhưng dù có ánh nắng
đó , cô vẫn dính chặt trên giường không chịu tỉnh.
Căn phòng vẫn vắng lặng , chẳng qua những lăn tăn dừng lại từ năm cô hai mươi
ba tuổi bỗng dạt dào.
Đến khi cô phát hiện mình không ngủ được nữa , đợt sóng như thủy triều không
không tiến hành nữa bao phủ lấy cô , ký ức về sự sống và cái chết , nỗi đơn
chiếc và bè bạn , nụ cười và nước mắt…
Cô đã nhớ lại hết thảy.
Cô nghe thấy tiếng chim hót vẫn đánh thức cô ngày ngày , cô vẫn không biết
tên loài chim đó , chỉ biết loài chim này làm tổ ở vườn trúc gần đó , định cư ở
đó hơn mười năm. Còn có mùi nhãn bay vào phòng cô… Cô ý là để khôi phục lại trí
tưởng không biết phải tốn bao lăm thời kì và hơi sức , không ngờ rằng chỉ cần
ánh nắng , tiếng chim hót và những thứ việc quen thuộc khác cô đã nhớ lại.
Cô cũng nhớ lại Elliott , nhớ lại từng chữ từng câu của anh , nhớ lại sự dịu
dàng và cái quay lưng của cô , và cả lý do cho những bông hồng trắng đó…
Anh đang nói xin được tha thứ , bằng cách mà anh đã hứa , nói lời xin được
tha thứ suốt sáu năm ròng… Có nên dung thứ cho anh không? Cô nhắm hai mắt cân
nhắc.
Elliott dùng ngón của bàn tay lau những giọt nước mắt của cô , đau lòng hôn
cô liên tiếp.
trong khi hốt nhiên , cô nghĩ thông thạo , cô không truy cứu nguyên do anh bỏ
lại cô năm đó nữa. Cũng không truy cứu tấm ảnh giao ước trên tập san năm đó nữa
, cô chỉ muốn biết một chuyện , một chuyện cô đã biết nhưng vẫn chưa từng nghe
chính miệng anh nói.
“Anh có yêu em không?”
“Yêu em , yêu em , anh yêu em , anh yêu em , anh yêu em…” có lẽ từ lần đầu
nhìn thấy cô ở “Rừng Na Uy” hôm đó , anh đã hãm sâu chẳng thể tự kìm nén , chẳng
qua anh vẫn ngó lơ.
Khóe miệng cô hiện lên nụ cười hạnh phúc , đôi mắt chậm rãi mở ra.
“Em yêu anh.”
Cô đã nhớ lại , nhưng không hề có chuyện dung thứ hay không. Trong lòng thực
sự chẳng thể nào oán hận anh , nếu có , cũng chỉ là ảo giác của nỗi nhớ dành cho
anh , tình yêu dành cho anh.
Chỉ là ảo giác.
không khí bế tắc.
Ông bà Winston cắn răng chịu đựng mà ngồi trong phòng khách , chờ cặp vợ
chồng Winston trẻ tuổi đến. Họ muốn khiến nhãi con không biết tự lượng sức mình
đến từ phương đông đó mở to mắt ra , cửa nhà Winston không phải ai cũng có xác
xuất bước qua. Ở Anh , xí nghiệp của Winston đã tồn tại được trăm năm có xác
xuất sánh bằng gia đình tầng lớp trên quý tộc , không ngờ rằng một con bé đến từ
một hòn đảo nhỏ không có tên tuổi lại khiến con trai họ mê mẩn.
Sáu năm trước lừa con trai trở về Anh giao ước , đối tượng là quý cô Jacklyn
trông thích nhìn khoáng đạt , con gái nhà Beau đã từng tương hỗ với anh mấy năm.
Không ngờ vừa mới giao ước anh đã muốn bay về Đài Loan ngay lập tức.
“Cha mẹ muốn con giao ước , con cũng làm rồi , vẫn chẳng thể đi sao?” Khi đó
anh tỏ thái độ hoài nghi lạnh băng , như thể chỉ hoàn thành một nghĩa vụ chẳng
thể không làm.
Anh nói , lễ cưới không nằm trong khuôn khổ hứa hẹn của anh , chỉ vì cha mẹ
anh đã hứa rằng giao ước là có xác xuất trở về Đài Loan nên mới bằng lòng.
thành thử ông Winston bỗng lợi dụng mọi mối quan hệ để không cho anh rời khỏi
Anh. Khoảng thời gian đó , quan hệ bằng hữu vốn đã không hòa hợp đã tai hại đến
mức đóng băng , cho đến họ ý thức được , với thủ đoạn này mà giam hãm anh ở
trong nước , anh chỉ càng thêm không muốn khuất phục , rút cục anh cũng được trở
lại Đài Loan như ý anh muốn.
Nhưng sáu năm qua , anh chưa từng về nước , thậm chí cả fone cũng không gọi ,
chuyện này khiến ông bà Winston lại càng đổ hết tội lên đầu cô gái phương đông
kia. Mà đứa con bất hiếu như thể mất tăm sáu năm trước năm ngoái hốt nhiên gọi
fone , nói hai ba câu báo cáo anh muốn đưa vợ tới thăm họ rồi cúp fone luôn!
Ông sẽ không hòa nhã với cô ta , ông thề , một đứa con gái không rõ Nguồn gốc
- xuất xứ khiến bằng hữu ông trở nên người dưng nước lạnh không có nhân cách
bước vào cửa nhà Winston.
“Ông chủ , cô chủ và cậu chủ đã về rồi.” Quản gia tới thông báo.
“Không cần gọi đứa con gái kia là cô chủ , tôi không thừa nhận!” Ông Winston
dựng râu trợn mắt.
“Anh yêu.” Bà Winston trang nhã liếc nhìn chồng mình , muốn ông bình tĩnh
không nóng giận. Bà cũng muốn xem nhan sắc thế nào mà có xác xuất mê hoặc con
trai bà xoay vòng vòng. Bà muốn cho cô ta biết , nếu không ngồi lên ghế cao được
thì đưa lại hiệu quả tốt nhất đừng ngồi lung tung , tránh cho mình ngã đau. Bà
không thuần thục trong việc nữ công gia chánh , nhưng lại góp sức cho nghề
nghiệp của chồng. Một đứa nhãi con muốn đoạt con trai của bà , nên cân lại xem
mình nặng bao nhiêu.
Khi chờ cặp vợ chồng trẻ tuổi tới , lại nghe tiếng bước chân loạn xị , rồi
vang lên tiếng của hai đứa trẻ con.
“Wow! Ba , đây là nhà ba thật sao? To quá , lại còn đẹp nữa!” Nhạc Phù thể
hiện tâm trạng rất vui quay đầu lại nhìn ba mình.
“Thích không?” Elliott cười hỏi.
“Có ạ.” Nhạc Phù hưng phấn gật đầu.
Khác với vẻ tưng bừng của Nhạc Phù , An Tự lại có vẻ trầm tư mặc tưởng. Cậu
yên phận nắm tay cha bước đi chậm rãi , lo âu ngẩng hỏi người cha cao lớn , “Ba
, ông bà có ghét chúng ta không?”
“Dĩ nhiên ông bà sẽ yêu mến các con , ông bà sẽ yêu các con chết mất!”
Elliott dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của con trai mà động viên.
Khi họ vào phòng khách , thấy cặp vợ chồng luống tuổi ngồi nghiêm túc và ăn
bận chỉnh tề , Di Hi cũng không nắm vững như chồng mình.
Khi ông bà Winston thấy nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt người nào đó ,
hốt nhiên nín thinh
Elliott chấp thuận tiếp thụ phản ứng trong dự liệu của cha mẹ , cha mẹ của
anh có lẽ trọng quyền yêu thế , mê say tiền tài , nhưng điều họ muốn bây chừ là
cháu trai.
“Cha , mẹ , đây là vợ , con trai , con gái của con.” Anh giới thiệu với cha
mẹ xong , cúi đầu nhìn hai đứa nhóc. “Chào ông bà nội đi.”
“Ông bà nội…”
“Thế nào? Như vậy em có xác xuất yên tâm được chưa?” Anh hôn cái gáy thơm
ngát của vợ hỏi. Giúp đỡ tiền của đến khi xuống máy bay , cô vẫn lo âu không
biết mình có được cha mẹ anh chấp nhận hay không. “Có thể yên tâm ở lại với anh
không?” Đây là thỏa thuận khi họ ở Đài Loan , nếu cha mẹ anh chấp thuận nhận cô
và bọn trẻ , cô sẽ cùng anh về Anh Quốc định cư.
“Nhưng…” Cô vẫn hơi do dự.
“Bà Winston , em không còn sự lựa chọn nào khác , em đã quên trừ chỗ này của
anh , em đã không còn nơi khác để đi sao?” Anh khoái chí cọ vào gáy cô.
“Ai nói? Em còn có xác xuất tới chỗ ba mẹ nuôi.” Cô không phục nói , trước
khi tới Anh , cô đã nhận ông bà Lâm là cha nuôi mẹ nuôi rồi.
“Ồ! Vậy anh cũng phải có bổn phận với ba mẹ nuôi , em đừng mơ vứt anh ở ngoài
cửa. Hơn nữa , không phải chúng tôi đã nói rồi sao , nếu em nhớ ba mẹ , nhớ nhà
, nhớ ba nghĩa mẫu , anh sẽ đưa em về Đài Loan bất luận lúc nào?”
“Nhưng , lợi dụng con như vậy không phải quá hèn hạ sao?” Cô vẫn lo lắng ,
người không mù đều biết , phụ mẫu anh vì hai đứa bé mới thỏa hiệp.
“Bởi vì anh là gian thương! đương nhiên anh chỉ có thể tính toán chắc ăn.”
Anh cười nhẹ , ôm vợ vào lòng.
Cô gật đầu phụ họa. “Đúng , anh là gian thương.”
“Wow , anh chỉ khiêm nhường mà thôi , em không an ủi anh còn chưa nói , lại
còn bỏ đá xuống giếng nữa!”
“Bởi vì anh rất gian trá!” Nghe những người xung quanh nói , biết được những
chuyện anh làm vì cô mấy năm nay , cô vừa tức giận vừa đau lòng vừa uất ức. Anh
thật sự rất quỷ quyệt , vì sao có thể nhân lúc cô không biết mà làm lắm chuyện
cho cô như vậy.
“Anh thật sự rất quỷ quyệt , nhưng anh muốn cho em biết một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Mặc dù em không nhớ rõ , nhưng anh vẫn muốn nói , anh vốn không muốn nói cho
em…”
“Chuyện gì vậy?” Cặp mắt của cô bỗng sáng bừng , bắt đầu tò mò.
“Anh… Anh không phải là người người nam hàng đầu của em!”
Cô hơi cứng ngắc , cô cũng biết , người nam nào cũng ngó , mặc dầu miệng nói
không thèm để ý.
“Em vẫn luôn cho là như vậy , nhưng thực ra là anh.”
Cô ngẩn ra , đôi mắt bi thảm tạo thành nghi ngờ.
“Lần hàng đầu gặp em ở ‘Rừng Na Uy’ , anh đã anh em sạch sành sanh rồi. Lần
thứ hai gặp em… cũng Ấy là lần anh trói em lên xe đó , thực ra là lần thứ hai
của chúng tôi , nhưng anh không ngờ rằng em Xin từ ra anh. Anh quá tức giận nên
cố tình gạt em…” Anh bộc bạch.
Sau khi nghe anh nói xong , cô đã tức giận lại còn Không tình nguyện , anh có
biết cô lo lắng biết bao lâu không.
“Vậy vì sao bây giờ lại nói cho em biết?”
“Bởi vì bây giờ em đã mất trí nhớ , ta nghĩ bây giờ nói cho em biết , dễ
thường em không tức giận như vậy nữa.” Anh dừng lại một chút , nhìn người vợ
minh mông tâm trạng trong lòng mình. “Em có giận không?”
Cô mỉm cười , một nụ cười chân tình xinh đẹp , khôn cùng hấp dẫn.
“Sao em có thể giận anh được chứ?” Cô không nỡ.
“Vậy thì tốt.” Anh thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái được anh ôm trong lòng nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Cô không nỡ , cũng không thể giận anh , buồn anh , cô chỉ có thể báo oán từng
chút một.
Lúc nào mới chịu cho anh biết cô đã Cứu vãn tất thảy trí nhớ đây? Lúc nào mới
chịu cho anh biết anh không thèm phải mua hoa hồng trắng đặt lên đầu giường nữa
đây?
dễ thường mười năm… Hai mươi năm… Xem biểu hiện đã!
Cô thật sự không phải đang giận anh.
Cô chỉ quá yêu anh mà tôi.
Hết.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét